Ðó là vào tháng Tư khi John Moore đang học để chuẩn bị cho một kì thi quan trọng. Khi ngày thi gần kề, cậu quyết định đến một nơi nào đó và tự học một mình. Cậu không thích sự náo nhiệt ở bãi biển, hay những cảnh đẹp ở miền quê. Cậu muốn tìm một thành phố nhỏ yên tĩnh bình thường và học mà không bị quấy rầy. Cậu chuẩn bị hành trang với quần áo và sách vở. Sau đó cậu tìm kiếm trên bảng thời gian biểu ở trạm xe lửa một thành phố mà mình chưa hề biết. Cậu tìm thấy một nơi, và rồi mua vé đi đến đấy. Cậu không nói với ai mình đi đâu. Tất cả chỉ vì cậu không muốn bị quấy nhiễu.
Ðấy là nguyên do đưa Moore đến Benchurch. Nó là một phố thương mại, và một tuần một lần nó lại nhộn nhịp trong vài tiếng. Những lúc còn lại thì hoàn toàn yên tĩnh, một nơi gần như thiếp ngủ. Moore nghỉ đêm đầu tiên ở khách sạn duy nhất trong thành phố. Bà chủ rất tốt bụng, nhưng khách sạn thì không thực sự đủ yên lặng với cậu ta. Ngày thứ hai cậu bắt đầu tìm thuê một căn nhà.
Chỉ có duy nhất một chỗ khiến cậu hài lòng. Nó tĩnh mịch hơn nhiều – nó đã bị bỏ hoang và rất vắng vẻ. Nó là một ngôi nhà cổ, to lớn kiến trúc theo kiểu thế kỉ XVII. Nó có những cửa sổ nhỏ giống như nhà tù, và bức tường gạch cao bao quanh. Không thể tưởng tượng ra được chỗ nào buồn tẻ hơn nơi này. Nhưng nó lại hoàn toàn làm vừa lòng Moore. Cậu đến gặp ngài luật sư trong vùng, người chịu trách nhiệm về ngôi nhà.
Ông Carnford, ngài luật sư, rất sẵn lòng cho cậu thuê ngôi nhà.
“Tôi sẵn sàng cho cậu sử dụng nó miễn phí,” ông nói, “chỉ để có người sống trong đó sau bao nhiêu năm nay. Nó bị bỏ trống quá lâu đến nỗi người ta đã thuê dệt nhiều câu chuyện ngớ ngẩn về nó. Cậu có thể chứng minh những câu chuyện đó không có thực.”
Moore không nghĩ sẽ cần thiết để hỏi ngài luật sư thêm về những chi tiết về những “câu chuyện ngớ ngẩn”. Cậu đồng ý thuê, và ông Carnfold gửi đến cậu một người giúp việc già để phục vụ cậu. Cậu ra khỏi văn phòng luật sư với chìa khóa nhà trong túi. Sau đó cậu đến chỗ bà Wood, bà chủ khách sạn.
“Tôi sẽ thuê một căn nhà trong vài tuần,” cậu nói. “Xin bà hãy chỉ giúp tôi công việc mua sắm. Bà nghĩ tôi sẽ cần những gì ?”
“Cậu sẽ ở đâu ?” bà chủ hỏi. Moore trả lời bà.
Bà nắm tay lại trong sợ hãi. “Không phải căn nhà của ông Thẩm phán chứ !” bà nói, và mặt bà biến sắc trong khi nói.
Cậu nhờ bà kể thêm nhiều điều về ngôi nhà. “Tại sao nó lại được gọi là căn nhà của ngài Thẩm phán ?” cậu hỏi, “và sao không ai chịu sống trong đó ?”
“Ðược thôi, cậu ạ,” bà ta nói, “cách đây rất lâu – tôi cũng không biết là bao lâu – có một ngài thẩm phán sống ở đó. Ông ấy là một vị thẩm phán khó tính và độc ác, một vị thẩm phán đáng bị nguyền rủa. Ông không bao giờ ban ơn cho ai. Nhưng còn về chính căn nhà thì tôi không thể nói được. Tôi thường hỏi, nhưng không ai kể cho tôi nghe về nó.” Bà thấy khó để có thể giải thích. Cảm giác của hầu hết những người trong thành phố là có cái gì đó kì lạ trong căn nhà của ngài thẩm phán. “Còn về riêng tôi,” bà nói, “tôi sẽ không ở đấy một mình cho dù để nhận hết số tiền trong ngân hàng.”
Sau đó bà chợt lộ vẻ hối hận. “Tôi thật sự xin lỗi đã làm cậu lo lắng. Nhưng nếu cậu là con trai tôi thì tôi sẽ không để cậu ở lại đó một mình dù chỉ một đêm. Tôi sẽ tự đi đến đó và tháo cái chuông bào động lớn trên mái nhà.”
Moore biết ơn trước lòng tốt và sự lo lắng của bà ta. “Bà thật tốt làm sao khi mãi lo lắng cho tôi, thưa bà Wood !” cậu nói. “Nhưng không có gì phải lo lắng cả. Tôi sẽ học ôn cho một kì thi quan trọng nên cũng sẽ không có thì giờ để sợ hãi vì những điều bí ẩn.”
Bà chủ vui lòng nhận lời mua sắm dùm cậu. Sau đó Moore đến gặp người giúp việc già mà ông Carnford đã giới thiệu. Bà ấy là bà Dempster, và dường như bà rất sẵn lòng và h